Hàn Phong bảo rằng tòa thành này có tên là Thiên Băng thành. Tòa thành to lớn , khuôn viên rộng đến mức làm tôi không phân biệt được đây là nhà hay là một nơi huyền bí tuyệt vời dành cho bậc tiên thánh.. Đây là lần đâu tôi có thể tận mắt nhìn thấy một tòa thành nguy nga tráng lệ đến như vậy, nơi này yên tĩnh tuyệt đẹp, tôi có cảm tưởng như đang đứng trước thiên đường xinh đẹp. Tôi bước xuống xe thảng thốt khi đang đứng trước một kiến trúc đồ sộ, dọc đường đi tơi nhìn khắp nơi kinh ngạc nhiều hơn là vui sướng . Tòa nhà được xây dựng theo kiến trúc kiểu Pháp đặc trưng, ngôi nhà có hai cột trụ lớn bằng đá cao vút, hai bên cửa chính và ban công chính ở tầng năm.
Cánh đồng hoa với nhiều màu sắc đang vương lên hứng lấy những tia nắng vàng dịu của buổi chiều tà. Nhưng sao ở đây chỉ có trồng một loài hoa ly. Không mấy quan tâm cho lắm , tôi rảo bước đi tiếp trên con đường dài.
- wow đẹp quá. Tòa thành này thật sự rất đẹp
Hàn Phong nhìn tôi mĩm cười không nói gì lẳng lặng bước sau tôi.
Mặt trời đang dần khuất bóng sau đám mây đỏ rực. Nhiều mây đỏ bao vây lấy tòa thành Thiên Băng tựa như nơi bồng lai tiên cảnh. Hoa thơm ngát hương, cỏ non ngào ngạt đài phun nước to lớn vẫn phun đều đều.
Ông mặt trời chiếu nhẹ những tia nắng ấm xuyên qua những tán cây xanh bóng, hồ nước xanh ngắt một màu làn sóng gợn nhè nhẹ; không khí thật nên thơ đầy mộng ảo. Người hầu mặc bộ quần áo trắng tinh tươm xếp thành hàng dài nối đuôi nhau tiến ra. Tất cả khung cảnh nơi đây biến tôi thành một cô bé may mắn được bắt đầu sống ở một nơi như thiên đường.
Một người đã lớn tuổi trông như vị quản gia bước đến hiền từ nhìn tôi. Ông quay sang nói với Hàn Phong:
- Thiếu gia, cậu về rồi à?
Hàn Phong nhìn ông rồi nói:
- Ừm. Cô ấy là Uyển Nhi sau này sẽ sống ở đây, mọi người hay gọi cô ấy là cô chủ.
Người hầu kính cẫn đáp:
- Vâng, thưa thiếu gia
Hàn Phong đưa tôi vào tham quan khu nhà. Biệt thự thiết kế nhiều không gian tiện nghi, bao gồm 20 phòng ngủ, 15 phòng tắm, phòng bếp, phòng ăn chính, phòng ăn sáng, thư viện, phòng chứa đồ, phòng an toàn - két sắt, phòng giải trí có bar rượu, thang máy, cầu thang bộ, gara ô tô rộng rãi chứa được 20 chiếc xe ô tô hoặc hơn.
Về nội thất, sàn nhà ở sảnh, phòng khách và nhà tắm được lát hoàn toàn bằng đá hoa cương sáng bóng. Các phòng khác như phòng bếp, phòng ăn, phòng ngủ thì ốp gỗ tối màu và trải thảm trang trí.
Cầu thang dẫn lên các tầng của biệt thự to, rộng rãi. Là sự kết hợp hài hòa giữa màu sáng của gỗ và màu đen trầm của sắt.
Toàn bộ cửa sổ, cửa ra vào của biệt thự đều có thiết kế mái vòm kinh điển của phong cách kiến trúc Pháp. Ngay cả trần nhà cũng có thiết kế chia ô hay còn gọi là trần nhà coffered đặc trưng.
Bên ngoài biệt thự là vườn cây cổ thụ quý giá, thảm cỏ xanh bao quanh. Phía sau biệt thự còn có vườn cảnh rực rỡ, bể bơi ngoài trời hoành tráng...nhưng tôi vẫn thích nhất là khu vườn hoa đủ sắc.( cái này nói đại thôi mình k biết nhiều)
Tôi há hốc mồm nhìn căn nhà hoành tráng. Tôi đi lên phòng mình, Hàn Phong đã chuẩn bị từ lúc nào rồi, nó rộng bằng cả căn nhà của tôi đuợc trang trí với hai màu trắng hồng hòa hợp thanh nhã, suốt đêm tôi không thể ngủ. Cả người tôi cứ trong trạng thái hồi hộp, xen một cái gì đó thích thú. Tôi đi đến gần cữa sổ, từ đây nhìn ra có thể thấy cánh đồng hoa ly to lớn. Ánh trăng mờ ảo lúc ẩn lúc hiện một bóng hình cao to làm tôi không khỏi ngạc nhiên. Đưa tay dụi đôi mắt, tôi nhìn kĩ lại nhưng chẳng có bóng hình nào cả, có lẽ tôi hoa mắt chứ giờ này thì có ai mà ra đó chứ.
Cả đêm tôi không ngủ nên sáng sớm tôi đã đi xuống bếp tìm chút thức ăn. Vừa bước xuống lầu, tôi đi đến đâu cũng đều nghe tiếng người hầu lễ phép kính chào:
- Kính chào cô chủ!
Tôi mỉm cười gật đầu đáp lễ. Bữa ăn phong phú làm tôi thấy choáng, có rất nhiều món ăn ngon, lạ mắt mà tôi chỉ nhìn thấy trên truyền hình.
Tôi bước ra ngoài đi dạo để hít thở không khí trong lành, mỉm cười thỏa mãn. Ở đây như được tách biệt với thế giới bên ngoài nên không có xe cộ qua lại đông đúc , nhờ vậy không khí cũng mát mẻ và thoáng đãng hơn.
Thiên Băng thành vào buổi sáng này thì đẹp nên thơ, cả màu cam vàng của tia nắng sớm bao phủ xung quanh. Hồ nước xanh in bóng của tòa thành rộng lớn. Hai dãy xe hơi nỗi tiếng đậu hai bên, dưới anh nắng tinh khôi lộ ra nét quyền uy, cao quý.
Tôi vào vườn , hái một vài bông hoa xinh đẹp đang nở rộ khoe sắc khoe hương. Tôi thong thả đan chúng lại thành một cái vòng rồi đi lên phòng trang trí nhưng tôi vừa đi thì nghe tiếng bác quản gia hốt hoảng nói:
- Cô chủ, hoa này không hái được đâu.
Tôi nhìn bác quản gia khó hiểu:
- Sao vậy bác?
Bác quản gia tái mặt nhìn vòng hoa mà tôi đang cầm trong tay vội vã nói:
- Cô chủ mau vứt đi đừng để thiếu gia nhìn thấy. Hãy nhớ kỹ hoa trong vườn chỉ được ngắm không thể hái được. Cô đừng đi sâu vào bên trong, nhớ kỹ đấy
Nói rồi, bác quản gia đẩy tôi ra ngoài gấp gáp bảo tôi mang vứt. Tôi vẫn làm theo lời bác nói nhưng nhìn theo bác mà cảm thấy khó hiểu.
- Chuyện gì thế? - Hàn Phong từ đâu xuất hiện, hắn ta nói
Bác quản gia lau đi lớp mồ hôi trên mặt, mỉm cười nói:
- Không có chuyện gì đâu thiếu gia.
Tại sao bác ấy lại không muốn để Hàn Phong biết, tại sao nhỉ: Tôi đang trầm tư suy nghĩ thì nghe tiếng Hàn Phong gọi bên tai:
- Uyển Nhi mau vào nhà ăn sáng thôi
- Ờ . Vâng
Bước theo sau Hàn Phong mà tôi cứ thắc mắc hoài, nhưng dù sao đó cũng là chuyện riêng của ngôi nhà này, không nên thắc mắc quá nhiều. Nhủ thầm là thế nhưng tôi không khỏi không thắc mắc. Gãi gãi đầu, tôi vào phòng ăn.
Trường tôi cho nghĩ hai ngày nên tôi chỉ biết ở nhà và đi dạo, ngoài hai việc đó ra tôi không biết làm gì khác. Đụng vào việc gì thì bác Lương Điền ( tên bác quản gia ) bảo tôi:
- Cô chủ việc đó cứ để người hầu làm là được rồi.
Nghe bác nói vậy nên tôi đành lẳng lặng ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, tôi đã thấy một chú mèo xinh đẹp với bộ lông trắng đang tìm kiếm một thứ gì đó.
- Oa. Con mèo này đẹp quá. Con mèo ấy tên gì vậy bác - tôi hét lên rồi quay sang nhìn bác quản gia
- Nó tên là Tiểu Bảo.
- Meow Meow Meow. - Chú mèo đưa một chân lên không ngừng liếm láp. Tôi tiến gần lại nó, giờ tay định bắt nó nhưng nó đã chạy mất rồi.
- Đứng lại Tiểu Bảo - Tôi chạy theo sau con mèo hô to.
- Meow Meow - Con mèo vẫn chạy tiếp, không có ý định dừng lại .
Thấy tôi chạy sau con mèo, bác quản gia cũng chạy theo tôi hô to:
- Cô chủ đừng chạy nữa, té đó, cô chủ.
Con mèo vẫn chạy, chạy vào trong phòng khách đạp đỗ lung tung. nó nhảy lên cái bình hoa được đặt trên kệ làm nó lắc lư chao đảo. May thay, bác quản gia đã kịp chụp lại được. Thở phù một cái, bác nói:
- May quá cái bình hoa quý.
Xoảng. Một chiếc bình hoa khác vỡ tan tành nhưng tiểu Bảo vẫn không chịu dừng lại thế là tôi đành phải đuổi theo sau bắt lấy nó. Người làm trong nhà hoảng loạn kêu lên bắt lấy những thứ quý giá. Bác quản gia hét lớn:
- Ôi trời ơi, cái bình hoa của tôi. Cô chủ đừng đuổi theo tiểu Bảo nữa. Cái bính hoa nhà Đường của tôi huhu
Tôi không nghe vẫn nhất quyết bắt cho bằng được nó. Tính tôi là vậy càng khó khắn càng không cho động vào thì tôi càng nhất quyết phải động cho bằng được. Tiếu Bảo chạy lên lầu, phá tan tành mọi thứ, phòng nào cũng được nó thăm viếng để lại một đống hỗn độn.
- Ôi nó... phòng của Hàn Phong. Oái, phòng đó là của Hàn Phong nó mà vào làm xáo trộn thì hắn sẽ lên cơn thịnh nộ mất thôi. Tôi đuổi theo sau nó ngắn không cho nó vào nhưng... muộn mất rồi.
Căn phòng sạch sẽ bị nó làm cho thành một căn phòng bẩn, bừa bộn. Quần áo bị nó lôi ra khỏi tủ, vất tùm lum xuống đất. Tranh trên tường thì gần như sắp rơi xuống. Đồ dễ vở thì cứ liên tiếp mà kêu loảng xoảng tang tành. Tất cả trở nên thật thê thảm dưới cái chân nhỏ của nó. Nguyên căn nhà bây giờ như có lũ mới vừa đi qua.
- CHUYỆN GÌ VẬY? - Hàn Phong hét to lên khi nhìn thấy mọi thứ.
Tôi sợ hãi lắp ba lắp bắp
- Tôi...tôi...là do tiểu Bảo đó.
Tôi chỉ tay về hướng đương sự đang nhởn nhơ tung tăng mà đi ra khỏi phòng.
Hàn Phong với khuôn mặt đằng đằng sát khí hét to:
- Cô... mau dọn sạch sẽ cho tôi.
Hắn hét to đến nỗi làm căn nhà bị chấn động nhẹ, tôi giật mình nói:
- Được được anh tìm chỗ nào đó mà ngồi đi tôi sẽ dọn dẹp thật sạch sẽ mà.
Hắn ngồi trên chiếc giường chỉ huy:
- Nhặt mảnh vỡ đi nhanh lên không khéo dẫm lên đứt chân bây giờ.
- Được rồi. Tôi nhanh chóng nhặt chậm những miếng thủy tinh nhỏ nhỏ.
- Nhặt nhanh lên
Hắn hét to làm tôi tôi gật cả mình, miếng thủy tinh đâm vào tay.
-Oái.
-Trời đất ơi làm có chút việc cũng không xong. - Hàn Phòng bế tôi đặt lên giường, mở chiếc tủ kế bên và lấy ra một hộp sơ cứu.
- Người đâu, mau vào dọn cho tôi. - Hàn Phong hét lên bực tức.
Người hầu tái mặt chạy vào xem tình hình thế nào rồi nhanh chong dọn dẹp chạy đi chạy lại vất vả trong khi tôi chỉ ngồi trên giường cho Hàn Phong băng lại tay. Hắn lau thật nhẹ nhàng, gắp ra rừng miếng thủy tinh nhỏ. Tôi nhìn hắn khẽ mỉm cười.
- Đau quá. - Tôi nhăn mặt khi hắn đổ thuốc khử trùng vào tay tôi
Hắn thổi nhè nhẹ khẽ nói:
- Hết đau chưa
Tôi nhìn hắn, tim đập nhanh lỗi ngay vài nhịp. Hắn ngước nhìn tôi, bốn mắt nhìn nhau thời gian như dừng ngay lại. Tôi xấu hổ xoay mặt đi, điều hòa lại hơi thở , tôi nói:
- Tôi sẽ nấu cho anh một bữa ngon xem như đền đáp lại vụ phá nhà anh nhé!
Hàn Phong xoay mặt tôi lại, ngờ vực hỏi:
- Có được không đấy?
Tôi mỉm cười, đáp chắc nịch:
- Được
- Tôi tin cô.
Thế là tôi nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu cần làm cho một bữa tiệc hoàn hảo. Bước nhanh vào bếp, tôi đeo chiếc tạp dề và chuẩn bị với một khuôn mặt đầy hớn hở. Nhưng chưa được 5' thì. một tiếng nổ lớn vang ra.
Đơ người với cái cảnh... Nhà bếp cháy đen thui, khói bay lên ngùn ngụt, không còn ra cái nhà bếp hay là một bãi chiến trường nữa. Hàn Phong tức giận quát:
- Trần Uyển Nhi, cô định phá nát nhà tôi à!!!!
Tôi quay lại nhìn hắn, Tóc tai xoăn tít lại, gương mặt đen sì, quần áo cũng đen nốt, nói:
- Xin lỗi.
-Cô...Cô
Xoảng... Xoảng.... Xoảng. Chén dĩa trong nhà lần lượt vỡ tan tành, Hàn Phong nhăn nhúm khuôn mặt, chau mày khó coi quát lớn:
- Trời đất, người đâu mau vào dọn cho tôi!!!!!!!!!!
Hàn Phong nhìn tôi bằng ánh mắt tức giận hét:
- Cô mau đi tắm đi kinh chết được
Tôi cười hì hì nhìn hắn rồi nhanh chóng đi lên phòng. Tắm rữa sạch sẽ làm tôi như có cảm giác nhẹ nhổm hơn. Lau mái tóc ướt , tôi ra ngoài ban công ngắm nhìn cảnh vật. Bầu trời tối, điểm một vài ngôi sao xinh xắn. Ngồi lại tôi mới có thời gian suy nghĩ về hắn, về ngồi nhà kì lạ này và về cô gái có tên Thiên... Hắn cổ quái khó hiểu, ngôi nhà kì lạ không cho hái hoa, một cái bóng người đang yên đấy, thế mà chớp mắt một cái lại không thấy đâu và về cả cô gái huyền bí ây, cô ta là ai?
Chương 10: Rắc rối
- Chủ tịch gọi tôi có gì không ạ? - Mặc dù thời tiết ở Đà Lạt rất lạnh nhưng trên mặt người đàn ông này mồ hôi vẫn cứ rơi từng dòng.
Người được gọi là chủ tịch thì lông mày nhíu chặt lại. Bàn tay đầy mỡ của ông ta đập mạnh xuống mặt bàn.
- Cậu làm trợ lí cái kiểu gì vậy hả? Để cho tập đoàn Hàn Gia dành được dự án lần này là như thế nào? Cậu có biết là tôi tốn rất nhiều tiền vào hợp đồng này không hả?
Người trợ lí mặt mày tái mét, anh ta lắp bắp:
- Dạ...dạ...tôi không biết ạ!
-Chết tiệt, Tôi trả tiền cho cậu để cậu nói với tôi những lời này à? Toàn là một lũ ăn hại, không giúp ích được gì cả. Mau tìm ra khe hỡ của Hàn Phong cho tôi
-Anh Phong, tôi đã kí được hợp đồng với Kevin bây giờ khu đất phía đông ở Mỹ đã thuộc quyền sở hữu của chúng ta..- Vũ đặt văn kiện lên bàn, nhìn Hàn Phong mỉm cười.
- Cậu làm rất tốt. Công ty chúng ta đã được lợi bao nhiêu phần trăm rồi?
- Trung bình mỗi năm sẽ lời khoảng 50%
- Được rồi vất vả cho cậu quá- Hàn Phong cười nói.
- Không sao đâu, anh quá lời - Vũ mỉm cười
Lấy lại vẻ mặt lạnh như ăng, Hàn Phong nói:
- Chúng ta đã thành công lấy được hạng mục lần nay thì Triệu Tử Hào cũng không dễ dàng gì mà tha cho chúng ta, nhất định ông ta sẽ nổ giận và tìm cách hại chúng ta phải cẩn thận.
- Vâng tôi hiểu rồi - Vũ thôi cười lấy lại vẻ nghiêm trang thường thấy.
- Cậu có thể ra ngoài được rồi. - Hàn Phong cúi đầu xem tập văn kiện mà lúc nãy Vũ đã đặt trên bàn.
- Vâng. Vũ cúi đầu cung kính rồi bước ra.
...***...
Ở một mình trong căn biệt thự thì chán quá nên tôi quyết định đi về nhà thăm mẹ. Thấy tôi tới, mẹ vui lắm ôm chặt tôi vào lòng. Tôi âu yếm nhìn mẹ rồi hỏi:
- Mẹ có khoẻ không ạ?
Mẹ xoa đầu tôi rồi bảo:
- Mẹ khoẻ lắm. Con và Phong thế nào rồi?
- Dạ vẫn thế thôi mẹ.
- Mẹ có gì cho con làm không? - Tôi hỏi rồi nhìn xung quanh.
- Thế nào rồi, con gái của mẹ ở đó không phải làm gì hết sao?
- Vâng ạ. Hàn Phong bảo họ gọi con là cô chủ nên không cho con động vào cái gì hết, làm con buồn muốn chết. - Tôi phụng phịu ngã đầu vào lòng mẹ. Bà ôm tôi vuốt ve, khẽ nói:
- Con gái à, Phong thật sự rất thương con, cậu ta mọi mặt đều tốt thế thì tại sao con lại không yêu cậu ta.
- Thôi mẹ ạ. Con không muốn phải chơi trò mạo hiểm, anh ta có biết bao cô gái hôm nay thấy hứng thú thì thích con. Vậy ngày mai anh ta bị những cô gái trẻ đẹp khác vây quanh thì phải làm sao đây?
- Con đừng suy nghĩ nhiều quá.Người lăng nhăng nhất chính là người yêu con thật nhất. Và cũng là người chung thủy nhất.
- Nhưng con sợ con sẽ không giành được anh ta. Người ta luôn có câu: người đẹp thì không phải của mình mà của thiên hạ mẹ à! Con sợ lắm mẹ.
- Không cần sợ. Anh sẽ mãi ở bên em.
Hàn Phong bước vào từ lúc nào, người đẫm mồ hôi, ánh mắt yêu chiều nhìn tôi, hắn nói:
- Cháu chào bác. Uyển Nhi, em đi sao không nói tiếng nào làm anh lo lắng chạy đi tìm khắp nơi.
- Tôi thấy anh đang chú tâm đọc sách đến nỗi tôi vào mà anh còn không biết thế nên tôi mới không làm phiền.
Hàn Phong mỉm cười nói:
- Nha đầu ngốc, sau này muốn đi đâu phải nói cho tôi biết, đừng để tôi lo lắng chạy xung quanh khắp nơi:
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng bảo:
- Tôi biết rồi sau này đi đâu tôi sẽ nói cho anh biết. Nhưng, sao anh không gọi tôi?
- Em đó, có mỗi cái đt cũng không ckịu mang theo báo hại tôi tìm em mệt đến như thê.!
- Phong, lo cho con đến như vậy thì sau này không được quên mà không nói cho phong nghe đó.
- Còn biết rồi mà mẹ. Thôi con về!
Mẹ mỉm cười đưa hai chúng tôi ra ngoài rồi nói:
- Con phải chăm sóc Phong thật tử tế đó.
Tôi ngại ngùng, xoay mặt qua nơi khác:
- Anh ta có thể tự chăm sóc cho mình mà. Mẹ này.
Hàn Phong mỉm cười vui vẻ, còn tôi thì mặt đó như gấc. Mẹ cứ như đưa tôi về nhà chồng vậy.Hàn Phong đưa tôi vào khu mua sắm mới mở tọa lạc giữa thủ đô Hà Nội. hắn nhìn tôi rồi hỏi:
- Cô muốn mua gì?
- Tôi muốn mua một cái áo sơ mi thật cool thật nam tính. - Tôi đưa đôi mắt trong veo nhìn Hàn Phong chớp chớp:
- Tôi muốn nhờ anh thử giúp, có được không?
- Không - Hàn Phong lành lùng đáp
Tôi giật mình hoảng sợ khi mặt của Hàn Phong đã lạnh băng không có tí nào gọi là xúc cảm.Nhưng ngày mai là sinh nhật Gia Khang, tôi muốn tổ chức sinh nhật cho cậu ta nên đành mặt dày mà đi năn nỉ tên chết bầm nhỏ mọn.
Tôi kéo hắn vào một shop nam khá đẹp, lấy ra một cái áo sơ mi trắng, tôi đưa lên cho hắn xem rồi vui vẻ nói:
- Cái áo này đẹp quá ha!
Nhưng đáp lại tôi chỉ là cái nkìn vô cảm. Tôi đành dùng tuyệt chiêu năn nỉ, lay lay cánh tay hắn, ánh mắt đáng thương ngước nhìn:
- Phong, anh giúp em đi mà lần này thôi, chỉ lần này thôi nha, nha.
Hắn nhếch mép cười đểu:
- Bộ dạng cô lúc này rất dễ làm người khác động lòng. Tôi sẽ giúp cô với một điều kiện...
Tôi nghi hoặc nhìn hắn, ánh mắt vẫn trong veo thật trẻ con:
- Điều kiện gì anh cứ nói, em sẽ làm hết.
Hàn Phong cười đểu một cái, hắn ta nói:
- Nếu như em hôn tôi ngay tại đây. Lâu rồi em không hôn tôi, tôi rất nhớ nụ hôn của em đấy!
Tôi đơ hết mặt nhìn cái tên khùng điên đưa ra cái lời nói nhảm nhí. Nhưng mà cứ đồng ý đã để hắn còn thử áo chứ, về nhà thì tôi trốn luôn. Haha ngươi muốn hôn bổn cô nương à? Mơ đi đồ thần kinh lung linh. Nghĩ đên đây tôi mỉm cười thỏa mản, nói nũng nịu:
- Phong, về nhà nhé ở đây đông quá, người ta ngại mà.
Hàn Phong thoáng vẻ ngạc nhiên, khuôn mặt thoáng hiện ý cười:
- Được được. Nhưng chỉ một cái áo này thôi
- Phong à, anh đừng nhỏ mọn thế chứ thử thêm vài cái nữa nhé. Về nhà người ta đền cho anh mà.
- Được thôi. Là do em nói đấy nhé.
Nói rồi, tôi đưa cho Hàn Phong cái áo rồi hắn bước vào phòng thử đồ.
- wow. Hàn Phong, anh mặc đẹp quá.
Quả thật hắn mặc rất đẹp trông trẻ trung lại lịch lãm. Tôi há hốc mồm nhìn hắn còn hắn thì mỉm cười đắc ý.
- Cô mua cho ai?
- Gia Khang
- Gia Khang là ai?
- Là cái người hôm trước anh gặp ở Hoàng Nhật đó.
- Cô mua cho thằng đó sao?
- Phải.
- Đi về không mua gì hết sau này đừng để tôi thấy cô đi cùng thằng đó. Nghe rõ chưa? - mặt Hàn Phong đanh lại.
- Tôi cứ đi đó anh làm gì tôi? - tôi nghênh mặt nói.
Hàn Phong tiến gần về phía tôi, hắn ta tiền một bước, tôi lùi một bước. Cuối cùng hắn cũng dồn tôi vào chân tường của một góc khuất. Tôi đẩy hắn ra, nói lắp bắp:
- Anh...anh định làm gì? Chớ làm loạn tôi la lên bây giờ.
Hàn Phong cười nhếc mép nói:
- Em sẽ không còn cơ hội đễ la lên.
Hắn áp gương mặt hắn vào gương mặt tôi. Nghiêng đầu sang một bên mà hôn ngấu nghiến vào đôi môi tôi, không ngừng dày vò làm tôi đau đớn. Tôi vùng vẫy đẩy hắn ra nhưng người hắn cứ như một thỏi nam châm dính chặt vào tôi không cách nào ra khỏi.
Tôi đánh hắn bùm bụp trên lưng, hắn dùng tay kiềm chặt tay tôi áp sát lên tường. Tôi trợn to mắt nhìn hắn đang say sưa thực hiện nụ hôn, điều tôi có thể làm lúc này là cắn chặt răng không cho hắn xâm phạm nhưng tôi không cách nào kiềm chế bản thân mà hòa vào cuộc vui do hắn ta tạo ra.
Sau một khoảng thời gian dài, hắn buông tôi ra nâng cằm tôi lên nói:
- Sau này đừng để tôi thấy cô đi cùng thằng đó nếu không...Đây sẽ là sự trừng phạt dành cho cô.
Tôi nhíu mày nhìn hắn trong vô cảm:
- Tôi không bao giờ nghe lời anh đâu, anh muốn quản tôi à? Không dễ đâu Hàn phong.
- Cô cứ thích cứng đầu nhỉ, sao cô không chịu nghe lời tôi chứ hả? - Hàn Phong lạnh lùng nói, đôi mắt ánh lên chút đau buồn
Tôi lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Đó là tính cách của tôi, tôi không bao giờ yêu anh đâu
Hàn Phong nhướn đôi mày, khóe môi vô ý nhếch lên tạo thành một nụ cười nửa miệng, hắn ta nói:
- Tôi sẽ làm cho cô yêu tôi bằng mọi cách, không có gì Hàn Phong này muốn mà không thực hiện được cô nghe rõ chưa?
Tôi nhếch môi mỉm cười khinh bỉ:
- Không phải anh nói là được. Tôi xem anh thực hiện bằng cách nào?
Hàn Phong cười to nói:
- Uyển Nhi cô tự tin đến thế sao? Tôi sẽ làm cho cô chỉ biết có một mình tôi.
Tôi nhìn Hàn Phong nghi hoặc, hắn định làm gì đây? Tôi có thể tự tin vào lời nói của mình khi nói với người khác nhưng lại bị lung lay khi người đó là Hàn Phong. Lấy lại vẻ lạnh lùng tôi nhướn đôi mày nhìn hắn:
- Bỏ ra, dù anh có nói thế nào đi nữa thì cái áo này tôi nhất định sẽ mua.
- Được thôi cô cứ mua, còn những gì cô nói thì nhất định cô sẽ phải thực hiện khi về nhà.
- Không phải tôi đã hôn anh rồi sao?
- Uyển Nhi à, đó là tôi hôn cô. Cô khôn phân biệt được à?
Tôi điên tiết gào lên khi thấy hắn chỉ trơ ra đó mà nhìn:
-Anh.... Đồ xấu xa !!!
- Cảm ơn cô . Còn bây giờ...về thôi.
Tôi hậm hực bước theo sau hắn, giơ tay đánh đánh sau lưng hắn nhưng tôi có dám đánh đâu, toàn đánh không khí thôi. Đột nhiên hắn quay lại , ối cái tay tôi con đang làm động tác đánh sau lưng hắn. Hàn Phong nghiêng mặt nhìn tôi hỏi:
- Cô đang làm gì thế hả?
- Tôi...tôi thấy muỗi nhiều quá sợ nó cắn anh nên tôi phủi ấy mà.
Tôi lấy tay làm động tác đập muỗi, không ngừng nói:
- Chết này, dám cắn Hàn Phong này
Tôi ngưng lại rồi nhìn Han Phong cười tươi:
- Đó anh thấy không, tôi đập muỗi á mà, thôi đi tiếp đi về
- Kính chào thiếu gia, cô chủ. - Tất cả người hầu xếp hàng hai bên chào cung kính.
- Anh Phong anh về rồi à? Có chuyện rồi. - Vũ nhìn hắn mặt nghiêm nghị nói
- Vào thư phòng nói.
Có chuyện gì thế nhỉ? Thôi mặc kệ họ, lên phòng xem truyền ình còn vui hơn. Truyền hình hiện lên tiếng nói dịu dàng của cô dẫn chương trình.
Vào chủ nhật ngày 7-2 chủ tịch công ty Dương Âu ông Dương Trọng Âu đã bị giết ngay cả sát thủ của ông cũng chết chỉ trong một viên đạn. Điều này cho thấy họ đã bị ám sát bởi một sát thủ giấu mặt, hiện nay nhiều người nghi ngờ rằng đó là tổng giám đốc tập đoàn Hàn Gia- Hàn Phong thuê sát thủ ám sát ông Dương, cơ quan chức năng đang điều tra và sẽ có kết quả sớm nhất.
Tôi kinh hãi chạy đến thư phòng của Hàn Phong. Vừa lúc hắn ta đang đi ra, tôi hỏi:
- Anh có phải là người ám sát ông Dương không?
Hàn phong bình tĩnh đáp:
- Phải.
Tôi như không tin vào mắt mình, hung thủ giết người lại không có chút gì gọi là hoảng sợ nhưng ngược lại tôi mới là người lo lắng thế là sao? Nếu như vậy thì có lẽ là không có chuyện gì.
- Anh không lo lắng thì tôi cũng chẳng cần lo làm gì!
Hàn Phong ngạc nhiên hỏi:
- Cô lo cho tôi sao?
- Lúc nãy thì lo nhưng giờ thì không lo nữa.
- Ừm. tôi rất vui
Cái tên này toàn là làm cho tim tôi đập lỗi nhịp không à. Nếu cứ tình trạng này thì tôi không biết có thể khẳng định mình không yêu hắn không. Hừm thật là...Tôi im lặng và trở về phòng ngủ. Tôi thở dài mở chiếc laptop lên xem.
Bây giờ cái tên Hàn Phong là cái tên được tìm kiếm nhiều nhất trên google. Thời đại thông tin ngày càng phát triển vả giới trẻ thì tha hô mà bàn tán không sợ ai nhận ra mình. Tin tức ngày càng nhiều, có nhiều ý kiến trái chiều bảo rằng Hàn Phong là tan tàn nhẫn xem trời bằng vung lại có người bảo người đó không phải là Hàn Phong, phóng viên đưa ra lời phỉ báng. Hắn ta rất ít khi lộ mặt nên thông tin rất ít. Ngoại trừ những hiểu biết rằng hắn Là tổng giám đốc tập đoàn hưng thịnh Hàn Gia. Con người độc lập ngang tàn,trái tim làm bằng Hàn Băng, là người ác độc nhưng mà khi đã sinh tình thì lại dám yêu dám hận. Biết bao người mơ tưởng đến hắn nhưng nghe mọi người bảo nhau rằng khi còn niên thiếu hắn đã vô cùng say mê một cô gái vì cô ta mà chấp nhận làm mọi thứ nhưng không ai biết cô ta là ai chỉ biết rằng tên cô ta có một chữ Thiên. Lại là cô gái này, sao đi đâu cũng nghe tên của cô gái này chứ thật là bực mà.